Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Nhiều người khi đọc cái tựa "Nếu gặp người ấy, cho tôi gửi lời chào" thường hay nghĩ đó là một câu chuyện tình bi thảm, sến súa và đầm đìa nước mắt. Sách tôi đọc thường là tiểu thuyết, nhưng tôi cũng rất kén tiểu thuyết. Những tiểu thuyết Trung Quốc thường được loại đầu tiên khi tôi nhìn tựa sách vì nó hầu hết đều nói về tình yêu. Nghe thì rất buồn cười nhưng sách nào có chữ yêu trên tựa thì thường không đọc. Rất chủ quan nhưng không có cảm tình. :3
Tôi cảm tình nhiều với văn phong của Nhật. Cuốn đầu tiên tôi đọc là Rừng Nauy khi tôi lớp 10, và sau đó gần 3 lần đọc lại tôi mới có thể hiểu được phần nào điều ông Haruki gửi gắm trong đó. Sau đó là Banana Yoshimoto, rồi Ichikawa Takuji.Tôi có một tật rất lạ khi đọc sách của tác giả thấy ưng ý là tôi đọc ngấu nghiến các tác phẩm khác ...rùi chán luôn cả văn phong của nhà văn đó, và tôi sẽ không đọc cuốn nào của tác giả đó nữa. Giống như khi tôi ghiền uống món đậu xanh ở căn tin trường, thì một ngày tôi uống 3 lần. Đều đặn các ngày trong tuần đến khi tôi phát hiện có mùi xà bông trong ly. Thế là tạch, tôi không uống nữa. Rất dứt khoác :)). 


Đó là vài thứ lan man ngoài lề, giờ tôi xin nói về cuốn Nếu gặp người ấy, cho tôi gửi lời chào. Cuốn sách không quá khó đọc, nó không bi thảm như văn ông Haruki, không bí ẩn như Banana mà lại quá đỗi nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng nhưng không buồn chán. Đó lại là 1 ý kiến chủ quan của tôi. Dĩ nhiên với các bạn yêu thích trinh thám, kinh dị, hành động thì cuốn sách này không khác gì ru ngủ. Tôi thì không có sở thích cố định, chỉ là hợp nhãn, hợp một điều sâu xa trong lòng là tôi thích.

Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính -tôi, Karin và Yuji. Ba người bạn thời thơ ấu. Tất cả họ là một chất xúc tác mạnh mẽ liên kết với nhau năm 14 tuổi và trải qua 15 năm thất lạc vẫn vậy. Người này là chất xúc tác cho người kia giúp đỡ, gặp nhau. Chỉ là những kỉ niệm thuở nhỏ được kể lại qua TÔI, tình yêu đầu đời chớp nhoáng mà đọng lại suốt cả cuộc đời giữa TÔI và Karin, lời hứa với một người bạn Yuji với TÔI hay sự bảo vệ của Karin với Yuji.
Người bố, người mẹ , chú chó Trash đệ nhất. Với văn phong lơ đãng, mỗi người đều rất ngoan cố, và lập dị. Lập dị vì họ khác mọi người, dám khác mọi người và giữ cái khác đó làm bản chất về sau, suốt cuộc đời.

Tôi đọc đến gần hết cuốn sách, khi ấy lời chào ấy tôi mới biết là của ai. Của người bố đã mất gửi lại, nhờ 1 cô gái - bị lạc sâu vào một thế giới khác- thế giới giấc mơ đến người con trai của mình. "Nếu gặp con trai ta, thì lúc đó...lúc đó hãy cho ta gửi lời hỏi thăm đến nó. Đó là lời nhắn cuối cùng." Nghe thật thiếu logic, phi khoa học nhưng con người luôn có những vùng đất của riêng mình, xây dựng nơi chứa đựng kỉ niệm từ trái tim. Nơi đó, tồn tại hay không là do chính chúng ta.

"Cậu biết không? Trên đời này những điều chúng ta không biết nhiều gấp một triệu lần những điều chúng ta biết."

0 nhận xét:

Đăng nhận xét