Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

Em gửi vào gió nhành hoa không biết tên
Lạnh căm căm trên ngọn đồi không nắng
Nơi mùa đông trải dài như thăm thẳm
Em nhớ một người xa cách một đại dương.


“Bình thản để yêu” hay là vì có rồi nên k còn trân quý.
Bình thản để yêu là tình yêu mai một dần dần.
Bình thản để yêu khi thói quen dần dần hiện hữu.
Chẳng còn, say đắm, nồng nàn như thuở mới yêu.
Anh thích tình yêu là bình thản. Em thì không
Anh thích tình yêu là lặng im. Em thì không
Anh thích tình yêu như hoa vàng trên cỏ. Em khao khát tình yêu như sóng biển xô bờ.
Chưa tròn trăm ngày mà anh đã buông lơi. Để tình yêu tự sinh rồi tự mọc.
Em muốn vun trồng bằng lời nói yêu thương, bằng sự quan tâm, bằng cả nhiệt huyết lẫn giận hờn.
Đổi lại em có gì? Sự im lặng của anh.
Đổi lại em có gì? Sự hững hờ từ anh vì yêu là bình thản.
Em khóc. Anh không biết.
Tay anh chẳng thể lau những giọt nước mắt cho em
Vai anh chẳng để em tựa khi cần
Môi anh chẳng để nói những lời yêu thương nữa.
Em mong chờ gì. Anh chẳng đáp lại gì.
Anh cứ cho em nước mắt. Em trả bằng nỗi oán ghét của em.
Từng ngày từng ngày trôi qua.
Tình yêu bây giờ không còn nguyên vẹn.


Chúng ta không sai khi bắt đầu yêu
Đôi ta chỉ sai khi nuôi dưỡng không đúng cách.
Vì em và anh chẳng ai hiểu ai.
Em cố gắng qua ngày với sự hững hờ của anh.
Nhưng em chẳng thể cố gắng thêm nữa.
Mong rằng, người con gái sau anh sẽ quan tâm hơn em nhiều lần.

2015/12/10